Chuyện nghe như đùa thì đó đúng là sự thật một kỳ tích của lực lượng đặc công Việt Nam. Trong những năm kháng chiến chống Mỹ, Đoàn đặc công 126 Hải quân Nhân
dân Việt Nam (Đoàn 126) đã lập nên nhiều kỳ tích tầm cỡ lịch sử
quân sự thế giới. Có những trận đã đi vào huyền thoại.
|
Đặc công nước của Việt Nam. |
Chiến công oanh liệt đầu tiên của Đoàn 126 trong những năm đầu mới
thành lập là trận đánh chiếc tàu chở dầu trọng tải 15.000 tấn của Mỹ
vào đêm 9/9/1969.
Ông Trần Quang Khải - một trong ba người tham gia đánh tàu kể lại:
“Mặc dù đã biết trước rằng đây là chiếc tàu cực lớn, nhưng tôi vẫn bị
“choáng”, bởi khi tiếp cận mới thấy chiếc tàu USS Noxubee lừng lững
như một toà nhà 5 tầng neo giữa biển”.
Đúng 19 giờ ngày 6/9/1969, tại một điểm xuất phát ở Cửa Tùng, tổ chiến
đấu của Đội 1 gồm 3 người: Bùi Văn Hy, Trần Xuân Hỗ và Trần Quang Khải
do Bùi Văn Hy làm tổ trưởng xuất phát, bơi ra biển tiếp cận tàu địch.
Mỗi người mang theo ống thở, khí tài lặn, hai thủ pháo, hai lựu đạn, dao
găm…
Riêng chiến sĩ Hỗ và Khải nhận thêm hai quả mìn rùa nặng 6,8kg của
Liên Xô sản xuất. Đây là loại vũ khí rất lợi hại của đặc công nước, có
ghép bốn mươi tám mảnh nam châm hình móng ngựa, có sức hút 100kg. Khi
mìn đã áp vào sườn tàu, rút chốt an toàn, đúng giờ sẽ nổ, nếu chưa đến
giờ nổ mà bị tháo gỡ, mìn cũng tự phát nổ, bởi nó có ngòi chống tháo.
Hai đồng đội Khải và Hỗ bơi ra biển, nhằm thẳng hướng sáng ngoài khơi
nơi tàu USS Noxubee thả neo, còn Bùi Văn Hy ngồi trong một chiếc
thuyền của ngư dân bỏ lại trên bãi biển cảnh giới, theo dõi. Sau gần năm giờ bơi, vật lộn với sóng gió, tổ chiến đấu đã đến gần vị
trí tàu. Mặt biển quanh tàu sáng như ban ngày bởi ánh sáng đèn pha.
Tổ
bắt được dây neo, men theo dây neo hai chiến sĩ ôm được chân vịt của tàu
rồi bơi men ra giữa thành tàu. Thành tàu bám đầy hà, sợ gắn mìn rùa
không đảm bảo kỹ thuật, chiến sĩ Khải rút dao găm bên người, nhẹ nhàng
cạo hết lớp vỏ hà bám bên sườn tàu, gắn mìn vào. Rút chốt an toàn, cắt
dây phao mìn, rồi hai người ngậm ống thở lặn sâu xuống rút lui.
Vừa cách tàu khoảng một mét, cái phao bật lên mặt nước, lính Mỹ trên tàu
hốt hoảng kêu la ầm ĩ: “Vixi! Vixi!”. Còi báo động trên tàu rú vang.
Lính Mỹ tập trung ném lựu đạn và bắn xuống nước, cho 3 máy bay trực
thăng bay ngang dọc, quét đèn pha sáng rực cả một vùng quyết tìm diệt
bằng được những người lính đặc công thủy Việt Nam - một trong những đối
thủ nguy hiểm nhất của Mỹ lúc bấy giờ. Khoảng một tiếng sau, từ chiếc tàu vận tải 15.000 tấn phát ra hai ánh
chớp xanh lè kèm theo hai tiếng nổ lớn rung chuyển cả mặt biển.
Cột lửa
bùng lên từ con tàu chở dầu USS Noxubee sáng cả một vùng. Sức ép làm hai
người nghẹt thở, choáng váng rồi chìm nghỉm xuống nước. Dây đồng đội bị
đứt, hai người - Khải và Hỗ mỗi người văng một nơi, mất liên lạc, cứ
như vậy để nước cuốn trôi đi…
Suốt một ngày lạc nhau, đói, khát, ẩn giấu mình dưới sự lùng sục, truy
quét của địch, người nọ tưởng người kia đã hy sinh. Đến tối, cả ba chiến
sĩ đã gặp nhau ở điểm quy định bên bờ bắc Cửa Việt. Chiến sĩ Khải bị
thương vào đùi còn Hỗ bị sức ép, ù tai.
Sự kiện tàu dầu 15.000 tấn của Mỹ bị đánh đắm này được hơn 70 tờ báo
của các nước đưa tin, bình luận với những dòng tít “kinh hoàng”, “ngoài
sức tưởng tượng”… Có tờ báo còn đặt câu hỏi: Bằng cách gì mà Việt cộng
có thể thâm nhập, cài đặt mìn vào tàu khi mà rađa trên tàu quét 24/24h
và thiết bị theo dõi của tàu có thể nhìn thấy từng con cá đang bơi
dưới biển?
Còn viên trung uý Hồ Biền - chỉ huy đơn vị người nhái của chính
quyền Sài Gòn sau đó kể với các phóng viên báo: “Hôm đó tôi dẫn lính
ra để thực thi nhiệm vụ. Nhưng ai cũng sợ xanh mặt... Lúc chúng tôi trở
về, Đô đốc Lâm Ngươm Tánh quát rằng: Gió bão như vậy, đặc công thuỷ
Việt cộng không thể lặn ra biển được. Nhất định bọn người nhái chúng
mày đã làm phản. Thế là tôi phải ngồi tù 1 năm”. Còn Thiếu tướng Mai Năng, một trong những người người đã “khai sinh”
ra Đoàn đặc công 126 Hải quân Nhân dân Việt Namcho biết, Đoàn 126
được thành lập ngày 13/4/1966, rồi được tung vào chiến trường bắc
Quảng Trị trong lúc chiến trường này đặc biệt nóng bỏng.
Để tiếp tế cho
hơn 3 vạn quân Mỹ và hàng vạn quân đội Sài Gòn đang bị giam chân ở
mặt trận đường 9 Khe Sanh, địch coi tuyến đường biển Cửa Việt - Đông Hà
là “cái dạ dày” cung cấp vũ khí, nhu yếu phẩm của họ. Và Đoàn 126 được
giao nhiệm vụ tấn công, làm tắc nghẽn tuyến giao thông trọng yếu này của
chúng.
Gần 7 năm bám trụ ở chiến trường Quảng Trị (từ 1967-1972), với phương
thức tác chiến độc đáo “luồn sâu, đánh hiểm, lấy ít thắng nhiều”, Đoàn
126 đã đánh chìm tổng cộng 339 tàu chiến, tàu vận tải của địch, ngoài
ra còn đánh hỏng 33 chiếc khác, phá huỷ hàng vạn tấn vũ khí và phương
tiện chiến tranh của địch.
Những trận đánh liên tiếp của Đoàn đặc công 126 Hải quân khiến địch thất
điên bát đảo, khiến chúng phải thốt lên: “Hiện nay tàu bè đi lại trên
thủy lộ sông Cửa Việt đang bị thuỷ lôi của cộng sản đe doạ trầm trọng”
(trích tài liệu “Lực lượng hải quân Bắc Việt” của phòng Nhì Hải quân
chính quyền Sài Gòn).