Nghi ngờ dấy lên nhưng rồi tôi cũng đủ bình tĩnh để không gọi lại
hay nhắn tin cho vợ mà âm thầm lên kế hoạch để tìm hiểu sự thật.
Muốn dành cho vợ niềm vui bất ngờ nên tôi không báo cho em biết tôi sẽ
có mặt ở Sài Gòn vào chiều hôm nay. Đang mơ màng nghĩ đến cảnh vợ chồng
gặp nhau sau một tháng xa cách thì điện thoại của tôi báo có tin nhắn
đến.
Đọc xong, tôi ngỡ ngàng bởi không thể tin được nội dung lạ lùng, bí ẩn
từ số máy quen thuộc của vợ tôi gửi đến “Cưng đừng quên là tối nay em
đợi ở khách sạn A đấy nhé…”
Quá ngạc nhiên bởi từ ngày quen biết, yêu rồi lấy nhau đến giờ vợ tôi
chưa bao giờ dùng cái từ “cưng” ấy để gọi tôi, và vợ chồng tôi cũng
chưa từng bao giờ hẹn hò nhau ở khách sạn A, nơi cách nhà tôi đến hơn
10 cây số.
Nghi ngờ dấy lên nhưng rồi tôi cũng đủ bình tĩnh để không gọi lại hay
nhắn tin cho vợ mà âm thầm lên kế hoạch để tìm hiểu sự thật…
Tôi quen em cách đây 3 năm, lúc ấy tôi vừa được nhận vào làm việc tại
công ty xây dựng. Chưa kịp mừng vì tìm được việc làm sau hơn một năm
tốt nghiệp ra trường chật vật xin xỏ hết nơi nọ đến nơi kia, thì không
may ba tôi bị tai biến.
Anh ta tình tứ khoác vai vợ tôi đi vào trong khách sạn (Ảnh minh họa)
Cả nhà cuống quít đưa ba tôi đến bệnh viện rồi thấp thỏm ngồi chờ ngoài
hàng lang của phòng cấp cứu. Ngồi mãi khi thấy bóng một người mặc áo
blue trắng từ phòng cấp cứu đi ra, tôi vội vàng túm tay lại để hỏi thăm
tình hình của ba. Cô y tá trực ngước đôi mắt thật hiền nhìn tôi động
viên “anh cứ yên tâm, đã có các bác sỹ điều trị trong đó, cần gì anh cứ
gọi em”.
Hơn một tháng ba tôi nằm điều trị tại bệnh viện, em và tôi cũng “tình
trong như đã, mặt ngoài còn e”… Thế rôi chúng tôi yêu nhau được hơn một
năm thì làm đám cưới. Ba má tôi coi em như con gái ruột của mình bởi
chị Hai lấy chồng xa, thỉnh thoảng mới có điều kiện về thăm nhà.
Hai vợ chồng trẻ, đều còn muốn phấn đấu để phát triển sự nghiệp và tích lũy kinh tế nên chúng tôi thống nhất chưa sinh con…
Thế rồi công ty tôi nhận thầu xây dựng một công trình ở miền Trung, là
kỹ sư trẻ lại còn “son rỗi” nên sếp động viên tôi ra “cắm chốt” ở công
trình.
Thời gian đầu những ngày nghỉ cuối tuần tôi đều cố gắng tranh thủ về
thăm ba má, thăm vợ. Nhưng rồi công việc ngày một bận hơn nên tôi đành
một tháng mới về thăm nhà một lần. Lần nào tôi về, vợ tôi cũng vui mừng
lắm, rồi lúc chồng đi thì em ân cần sắp xếp đồ đạc, cả thuốc men và
lúc nào cũng dặn tôi phải giữ gìn sức khỏe.
Về đến nhà, vợ vẫn cười nói tươi rói, đón tôi như những lần trước. Ríu
rít với chồng được một lúc thì em chuẩn bị quần áo để … “đi trực ở bệnh
viện”. Giữ thái độ bình tĩnh, tôi tiễn em ra cửa rồi âm thầm lên xe
bám theo vợ.
Trong ánh đèn sáng trưng trước cửa khách sạn A, em vừa dừng xe đã có
một người đàn ông trẻ trung chạy ra đón. Anh ta tình tứ khoác vai vợ
tôi đi vào trong khách sạn sau khi đã hào phóng “bo” tiền cho nhân viên
dắt xe…