Vừa gặp tôi, Linh đã đòi ‘kiss’ trước mặt hàng trăm học sinh giờ tan
học, sau đó nhảy lên xe ôm chặt cứng. Đi đường, cô ấy vừa ôm, vừa lấy
tay kéo mặt tôi quay lại để hôn chùn chụt vào má.
Ngay từ đầu, trong chuyện tình cảm
này, Linh đã là người chủ động, còn tôi chỉ hoàn toàn bất ngờ và bị cuốn
theo những hành động của cô ấy. Ban đầu, tôi yêu Linh cũng vì cô ấy đặc
biệt và cá tính, tôi nghĩ thế, và tôi cũng là một thằng con trai rất
bình thường, đủ để không từ chối một cô gái xinh xắn đáng yêu đi tỏ tình
trước với mình. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy e dè, ái ngại về
việc yêu bạo quá mức của cô ấy.
Tôi quen Linh trong bữa tiệc sinh nhật
cô em họ. Hôm ấy, có thể nói, Linh còn lộng lẫy và nổi bật hơn cả em
tôi. 16 tuổi, cô ấy mang trong mình cả vẻ đẹp trong sáng của thiếu nữ
cùng cái hoàn thiện của cô gái đã trưởng thành. Nhìn chung, Linh vừa có
nét gì rất trẻ con, vừa tạo cho người ta cái cảm giác già dặn, trải đời.
Tôi có ấn tượng khá mạnh với Linh, nhưng cũng ngại không xin số điện
thoại. Thế mà cuối giờ, cô ấy chủ động đến gặp tôi: “Sau bữa tiệc này
anh còn bận gì không? Nếu không bận đưa em về nhé! Tối nay chẳng có ai
đưa em về cả”. Tôi mừng như người bắt được vàng, vội vàng trả lời đồng
ý.
Tôi và Linh trở thành người yêu từ hôm ấy và giữa chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò triền miên.
Tôi đèo Linh, cô ấy ngồi sát tôi,
khiến tôi cảm nhận được cả cơ thể của cô ấy. Nói thật, tôi không phải là
kiểu con trai có kinh nghiệm “tình trường”. 17 tuổi, chưa một mối tình
vắt vai, chưa từng đèo cô gái nào ngồi gần mình đến thế, mặt tôi đỏ bừng
và lúng túng. Linh đã dựa hẳn người vào lưng tôi để ngủ nên không biết
điều đó, cô ấy còn quàng tay ôm nhẹ vòng eo tôi cho “khỏi ngã”. Xe dừng
trước một ngôi nhà lớn, sang trọng, các phòng đều tối đèn. Linh xuống xe
và xin tôi số điện thoại trong khi tôi chưa kịp hỏi cô ấy trước cho
“phải phép”. Đêm hôm ấy, dễ chừng chúng tôi đã nhắn đến 50 tin nhắn rồi
mới ngủ, những tin cuối cùng đã gọi nhau là chồng chồng – vợ vợ.
Tôi và Linh trở thành người yêu từ hôm
ấy và giữa chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò triền miên. Chiều nào
tôi cũng đón Linh trước cổng trường, thường thì tôi cũng hay phải bùng
tiết cuối để đón cô ấy cho kịp giờ. Vừa gặp tôi, Linh đã đòi “kiss”
trước mặt hàng trăm học sinh giờ tan học, sau đó nhảy lên xe ôm chặt
cứng. Tôi ngượng ngập thăm dò ánh mắt của những người xung quanh mình,
vài cái rùng mình của các bậc phụ huynh, mấy cái bĩu môi dè bỉu của mấy
đứa nghiêm túc học hành, tiếng cười rất to của một vài cô bạn nào đó,
còn lại đa phần là ánh mắt bình thản dường như đã quá quen thuộc với cái
cảnh này, mà sao tôi vẫn thấy đỏ mặt thế không biết.
Đi đường, Linh ôm tôi không thể chặt
hơn được nữa và đút tay vào túi quần tôi rất tự nhiên. Tôi thấy hơi
ngại, định bảo cô ấy bỏ tay ra thì Linh hờn dỗi: “Anh thế hả, không yêu
em chứ gì” nên tôi đành thôi. Thỉnh thoảng, Linh lại hôn nhẹ vào gáy
tôi, có khi kéo mặt hôn chụt chụt vào má tôi. Hôn kêu đến mức mấy người
đi đường cũng nghe thấy và quay ra mắt tròn mắt dẹt nhìn, tôi ngượng
lắm, còn Linh đương nhiên thì vẫn bình thản.
Cô ấy thường xuyên ôm ấp và hôn tôi giữa chốn đông người, có lúc còn nhảy lên người tôi đu đưa.
Đi chơi với tụi bạn, Linh vẫn không
“tha”. Cô ấy thường xuyên ôm ấp và hôn tôi giữa chốn đông người, có lúc
còn nhảy lên người tôi đu đưa. Bạn bè người dễ tính thì lắc đầu, người
khó tính thì bảo: “Mày lôi đâu ra cái loại con gái hay thế hả?”. Tôi
cũng buồn, chẳng biết thanh minh thanh nha kiểu gì khi mà thực ra đã bao
lần Linh khoe tôi hình nude cô ấy tự chụp ở trong điện thoại và mới hôm
qua thôi, cô ấy và tôi vừa quyết định tình yêu ở… nhà nghỉ. Phải nói
rằng Linh làm tôi rất hạnh phúc, nhưng sao tôi cứ có cảm giác rằng cô ấy
có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này?
Vừa rồi, lớp tôi tổ chức đi biển Thiên
Cầm. Đi toàn học sinh, không có phụ huynh nên cũng thoải mái. Lớp tôi
ban đầu dự kiến là không cho đi kèm, nhưng Linh làm dữ quá khiến tôi
phải vận động tụi bạn. Cũng may là có mấy đôi khác nữa nên cuối cùng cô
ấy cũng được đi theo. Chúng tôi thuê nhà nghỉ theo phòng, mỗi phòng ở
được 6 người, nam ở riêng, nữ ở riêng. Mặc dù đã được phân phòng cùng
mấy đứa lớp tôi nhưng Linh vẫn sang phòng tôi khiến mấy thằng đang mặc
quần đùi được phen vội vàng. Cô ấy trèo lên giường tôi, ngồi ôm tôi và
than thở rằng cô ấy không quen bạn tôi, không ngủ được. Mấy thằng bạn
tôi được phen nóng mắt, vội vàng di tản sang phòng khác. Tôi động viên
Linh về phòng thì cô ấy đã ngủ từ lúc nào. Đám bạn đi dạt phòng về thấy
người yêu tôi đã ngủ thì lặng lẽ sơ tán. Hôm ấy, chúng tôi phải thuê
thêm phòng. Tôi phải nháy thằng bạn thân để tôi chịu cái phòng “gia
tăng” đó. Sáng hôm sau, thằng nào cũng nhìn tôi dò hỏi: “Thế nào, sáng
nay còn sức bơi không? Nghe chừng đêm hôm qua rã rời”. Tôi im lặng, kiểu
này về thì nổi tiếng khắp nơi đây, thế mà thật.
Chúng tôi quyết định tình yêu ở…
nhà nghỉ. Linh làm tôi rất hạnh phúc, nhưng sao tôi cứ có cảm giác rằng
cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này?
Chuyện cô người yêu nằng nặc đòi chung
phòng đã lan ra khắp trường, biến tôi thành nổi tiếng bất đắc dĩ. Tôi
đỏ dừ cả mặt, chẳng biết chạy đường nào cho thoát. Mấy đứa nghiêm túc
thì thẳng thừng luôn: “Lớp mình không bao giờ được đi theo đôi nữa”.
Càng ngày, tôi càng ngượng vì những
hành động bạo dạn của cô ấy. Được Linh yêu thương và chung thủy thì hạnh
phúc lắm, nhưng giờ tôi thành đứa bị bạn bè bàn tán, mỗi lần xuất hiện
cùng Linh thì chẳng ai thích và nói chuyện cùng cả. Đi ngoài đường cũng
cảm thấy ngượng vì cô ấy thể hiện quá mức, góp ý lại chẳng bao giờ nghe,
lại bị hiểu luôn thành “Anh không yêu em”. Tình cảm là chuyện riêng của
mỗi người, cứ thể hiện chỗ đông người thế cũng không được hay. Mấy lần
nhỏ nhẹ mà cô ấy phản ứng dữ dội quá, chỉ e nặng lời sẽ làm kết thúc mối
quan hệ của chúng tôi mà thôi. Tôi biết phải làm sao bây giờ?