Biết em còn trinh, anh lập tức hoãn lại mọi chuyện. Anh bất ngờ vì sao em đến giờ vẫn chưa từng trải. Em bất ngờ vì nghĩ anh hẳn phải rất vui mừng.
Em 28 tuổi, làm việc trong một công ty nước ngoài với mức lương khá. Không nhiều nhưng đủ để vừa phụ giúp gia đình, vừa tiêu xài cho bản thân, lâu lâu có thể đi du lịch đến nhiều đất nước yêu thích. Con đường thăng tiến của em không bằng phẳng nhưng rộng mở. Em không đẹp nhưng được đánh giá là dễ nhìn, lại năng động và thích cười nên nhiều người yêu mến để ý. Lý ra với một cuộc sống như thế, em không việc gì để lo lắng với khổ sở nhiều, nhưng giờ đây, trong lòng lúc nào cũng canh cánh một nỗi niềm, đó là chữ trinh của người con gái.
Từ nhỏ em được bố mẹ dạy con gái phải biết giữ mình. Cùng đó là hằng hà sa số những tấm gương nhãn tiền từ báo đài lẫn ngoài đời thực về cuộc sống như địa ngục trần gian của những chị em gái trót dại thất thân với người không phải chồng mình, bị chồng và gia đình chồng khinh thường khi phát hiện. Vì vậy, em luôn cố gắng giữ mình. Đã có lúc em tự hào vì điều đó và bĩu môi cười khinh mỗi khi nghe về bất kỳ người con gái nào để mất cái ngàn vàng với kẻ không phải chồng mình. Đối với em lúc đó, chỉ có đứa con gái nào ngu dại và vô dụng mới để chuyện ấy xảy ra.
Nhưng sau này ra đời, đi học rồi đi làm, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, em mới biết mọi thứ của một người con gái không chỉ xoay quanh cái màng trinh. Chẳng có gì đảm bảo rằng một người con gái còn trinh sẽ có được cuộc sống gia đình hạnh phúc với người chồng toàn tâm toàn ý yêu thương mình. Và chữ trinh mà em tự hào ngày nào giờ chẳng khác nào gông cùm nơi cổ. Em chẳng thể tự do yêu đương vì lúc nào cũng phải suy tính đủ điều. Đã 28 tuổi mà em chẳng có được một mối tình nào thật sự, mắt nhìn con trai của em rất khắt khe.
Hơn nữa vì những câu chuyện khổ sở bởi yêu lầm, thất thân với kẻ Sở Khanh, vô trách nhiệm đầy rẫy khắp nơi mà về lâu dài đã khiến em sinh ra tính đa nghi. Em sợ mình thất thân với kẻ không xứng đáng, sợ có lỗi với chồng tương lai, vì vậy em mất nhiều thời gian thử thách để xác định xem đối phương có thật lòng với mình không. Đương nhiên hiếm có chàng trai nào vượt qua được thử thách. Điều đó khiến em thất vọng, mất lòng tin vào đàn ông lẫn bản thân. Tất cả chỉ vì em quá coi trọng chuyện giữ mình.
Mẹ em nói nhà anh ấy có của, bố lại giỏi làm ăn nên nếu lấy sẽ không phải lo lắng gì nhiều về vật chất. Anh lại hiền lành, bố anh rất quý em vì biết rõ nhà em và vì em chưa từng qua lại với ai. Bác ca tụng em là người con gái gia giáo, thuần khiết, sau này chắc chắn sẽ là người vợ tốt. Em nghe mà mệt mỏi vì bác còn chưa biết em là con người thế nào.
Về phần anh, 28 tuổi đầu mà công việc còn chờ bố xin cho thì em không biết sau này anh làm được gì. Sau em lại phát hiện ra bố anh đã xin việc cho nhiều nơi nhưng lần nào anh cũng không làm được lâu dài, *ng chút là nghỉ do bất mãn, nghĩ trình độ mình không hợp với công việc làm công ăn lương, chỉ hợp làm ăn lớn. Em thấy anh không còn ít tuổi mà vẫn chưa trưởng thành nên từ chối.
Người thứ hai đến xem mắt do bạn của bố em giới thiệu. Anh 39 tuổi, học cao đẳng, làm công nhân với mức lương tạm ổn. Lần đi ăn chung đầu tiên, anh hỏi rất nhiều về em, những câu hỏi thẳng thừng. Anh hỏi về học vấn, công việc, lương lậu có khá không. Em tuy bất ngờ nhưng cũng trả lời. Sau khi biết em học đại học, đi làm công ty nước ngoài với mức lương cao hơn anh có vẻ không thoải mái.
Anh nói con gái học cao đi làm cũng có được gì, ít khi nào vươn tới vị trí bằng đàn ông lắm. Tề gia nội trợ, chăm sóc chồng, lo lắng cho gia đình mới là mặt cần tập trung trau dồi. Anh phủ định tất cả những gì em đạt được trong học tập và công việc. Nhưng như vậy còn không sốc bằng trước khi về anh hỏi thẳng em từng trải qua chuyện ấy chưa. Anh không tin em như thế mà lại chưa từng có ai. Em thẳng thắn trả lời em chưa từng, anh nghe vậy vui vẻ ra mặt, chốt hạ bằng câu: “Thế thì được”.
Thật tình, chưa bao giờ em sốc và cảm thấy bị xúc phạm như thế. Em lấy lý do không hợp và từ chối tiếp tục gặp mặt dù anh có ý. Không lâu sau bạn bố em nói lại, anh chê em học cao, khó bảo, khó chu toàn việc gia đình sau này, đến mức này em chán hẳn. Đàn ông từ già đến trẻ, cái họ quan tâm hình như chỉ là em sạch sẽ, trong trắng thế nào, sẽ làm vợ ra sao chứ không quan tâm đến suy nghĩ của em, chuyện em là người như thế nào.
Đang lúc em cam tâm nghĩ mình sẽ kết hôn với công việc thì anh – người yêu hiện tại của em xuất hiện. Anh là người Tây Âu. Chúng em quen biết qua công việc. Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh nhưng qua quá trình dài tiếp xúc, chúng em phát hiện cả hai rất hợp nhau. Chúng em có thể tâm sựvới nhau về mọi điều trong cuộc sống, thoải mái nói với anh về mọi điều, cho dù là điều ngốc nghếch nhất. Những lúc như vậy bọn em thường làm những điều ngốc nghếch cùng nhau, thật vui vẻ.
Anh không bao giờ áp đặt em phải thế này thế nọ mà luôn lắng nghe ý kiến của em rồi đưa ra lời khuyên thích hợp. Những suy nghĩ cởi mở của anh khiến em giống như có được một chân trời mới. Bên anh, em không cần phải dè dặt, đa nghi, không cần phải tỏ ra đoan trang, giữ kẽ. Em yêu anh nhiều đến mức khi chuẩn bị tiến đến chuyện ấy mà em cảm thấy rất tự nhiên như yêu là phải vậy. Chuyện giữ mình đối với em chẳng còn quan trọng nữa. Chúng em coi lần đầu tiên với nhau là rất ý nghĩa và chuẩn bị rất nhiều, làm sao cho đó sẽ là một trải nghiệm hoàn hảo nhất.
Khi biết em còn trinh, anh lập tức hoãn lại mọi chuyện. Anh bất ngờ vì sao em đến giờ vẫn chưa từng trải. Em bất ngờ vì nghĩ anh hẳn phải rất vui mừng. Anh nói với em anh không vui, trách sao em không nói với anh chuyện đó trước khi đến với nhau. Kể rằng có nhiều cô gái Việt tiếp cận anh và lấy việc mình còn trinh tiết ra để ràng buộc, đòi hỏi này nọ. Anh không hiểu sao chuyện trinh tiết lại quan trọng với con gái Việt đến thế, đến nỗi nhiều cô dùng nó như một thứ vũ khí.
Anh yêu em nhưng không muốn em hiểu lầm. Anh cần người yêu nhưng chưa cần vợ. Anh nói dù yêu nhưng nên xem xét lại mối quan hệ của cả hai, xem thực tế anh và em muốn gì từ mối quan hệ này. Vậy là, anh vẫn quan tâm em như lúc trước nhưng tuyệt không còn gần gũi. Gần đây, em thấy tình cảm của anh đang chuyển dần từ tình yêu sang tình cảm anh trai em gái. Em không thể chấp nhận việc đó vì yêu anh rất nhiều. Em đau khổ, chưa khi nào hận tấm thân trong trắng của mình như lúc này. Thử hỏi có chị em gái nào rơi vào hoàn cảnh tréo ngoe giống như em không?
Người mình yêu và muốn dâng hiến lại không muốn mình, chỉ vì cái mình muốn dâng hiến không có giá trị gì trong mắt họ, lại còn làm họ e ngại. Em định sẽ nói chuyện với anh, đề nghị anh chấp nhận cùng em làm chuyện đó. Em sẽ nói rõ với anh không có gì ràng buộc anh được cả. Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì với cuộc sống của em. Vì em tự tin với vị thế của mình hiện tại, em hoàn toàn có thể tự lo cho cuộc sống của mình. Cái em cần là một người yêu em vì chính em. Em yêu anh và muốn giữ lấy tình yêu này, thứ hạnh phúc mà suốt bao năm cô đơn em chưa hề có được
0 nhận xét:
Đăng nhận xét